Hiển thị các bài đăng có nhãn Nhân Vật Lịch Sử. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nhân Vật Lịch Sử. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 22 tháng 4, 2014

Serguei Lavrov, một huyền thoại của ngành ngoại giao Nga

Ngoại trưởng Serguei Lavrov trong một cuộc họp báo tại Matxcơva, ngày 08/04/2014
Ngoại trưởng Serguei Lavrov trong một cuộc họp báo tại Matxcơva, ngày 08/04/2014 REUTERS/Sergei Karpukhin
Thời sự: Thứ ba, 22/04/2014
 
Đức Tâm

Báo Le Figaro, số ra ngày 17/04/2014, có bài viết phác họa chân dung Ngoại trưởng Nga Serguei Lavrov và ca ngợi ông như một huyền thoại của ngành ngoại giao Nga. Serguei Lavrov, người nhân danh nước Nga tiến hành các cuộc đàm phán về Ukraina tại Geneve là một trong những nhà ngoại giao khôn khéo nhất trong thế hệ của ông.

Là Ngoại trưởng của Tổng thống Vladimir Putin từ năm 2004, Serguei Lavrov là hiện thân của sự trở lại của nước Nga trên trường quốc tế. Tại Syria, nơi mà Nga ủng hộ chế độ của Tổng thống Bachar al Assad, Matxcơva đã thành công ngoạn mục bằng cách tặng cho Hoa Kỳ một thỏa thuận tháo dỡ kho vũ khí hóa học, tránh được các vụ tấn công nhắm vào Damas và giúp củng cố chính quyền hiện nay. Còn trong hồ sơ Iran, Nga đã tham gia nhóm sáu cường quốc và đạt được một thỏa thuận về chương trình hạt nhân của Téhéran. Hay trong vùng Liên Xô cũ, Kremlin tìm cách tái lập ảnh hưởng của mình vốn bị mất sau sự sụp đổ của Liên Xô.
 
Nhân vật luôn sẵn sàng đọ sức này, một hôm, đã đề nghị lãnh đạo ngoại giao Pháp Alain Juppé, cách chức Giám đốc chính trị Bộ Ngoại giao Pháp, vì nhân vật này muốn chấm dứt một cuộc họp kéo dài triền miên. Ông là Bộ trưởng tại chức lâu nhất trong thời kỳ sau chiến tranh lạnh. Giống như Talleyrand, nguyên là Bộ trưởng phụ trách quan hệ đối ngoại của Pháp gần như trong tất cả các chế độ chính trị từ cuối thế kỷ 18 đến đầu thế kỷ 19, từ thời Chế độ quân chủ cũ trải qua thời kỳ Cách mạng, đến tận thời Trùng hưng, ông Lavrov là một trong số người hiếm hoi đã sống sót được dưới thời Vladimir Putin, sau khi đã đảm nhiệm những vị trí danh giá – nhất là tại Liên Hiệp Quốc – dưới thời Liên Xô, rồi dưới thời Boris Elsin, cho đến khi Liên Xô tan rã. Giống như Talleyrand, ông Lavrov đã biết làm cho mình trở nên cần thiết và có một bộ óc « cực kỳ thông minh », theo như lời một số người ủng hộ ông.
 
« Đấng mày râu uy quyền »
 
Sinh tại Matxcơva ngày 12/03/1950, dưới thời Stalin, trong một gia đình Arménia gốc gác ở thành phố Tbilissi, ông Lavrov là một nhà ngoại giao thuộc trường phái cổ. Tốt nghiệp Học viện quan hệ quốc tế Matxcơva, ông là sản phẩm truyền thống của nền ngoại giao Xô Viết. Thiên nhiên Nga đã phú cho ông một thân hình tráng kiện và đặc tính của « đấng mày râu uy quyền ». Ông rất nghiện thuốc lá, rất ưa thích cigar và rượu whisky, tính khí yêu đời, ngược hẳn với sự khổ hạnh của Putin, là người không uống rượu, không hút thuốc và chăm sóc quá mức cho một cơ thể vận động viên. Ông đã phẩy tay gạt bỏ lệnh cấm hút thuốc lá của Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc, trong trụ sở tổ chức này. Ông giận dữ nói : « Kofi Annan (trước đây là Tổng thư ký) không phải là chủ sở hữu tòa nhà này ».
 
Một hôm, các nhà ngoại giao phương Tây nhìn thấy ông tới dự một cuộc họp của khối NATO, mặt mày bị xây xát, tay gẫy. Một trong các nhà ngoại giao kể lại : « Ông nói với chúng tôi là ông bị ngã khi đá bóng. Nhưng ông có bộ mặt của kẻ vừa đánh nhau ». Lãnh đạo ngoại giao Nga nổi tiếng với những phát biểu đốp chát và cực kỳ nóng nẩy. Tại Geneve, trong vòng thương lượng về hồ sơ hạt nhân Iran, ông đã đập mạnh tay xuống bàn vào lúc ký kết thỏa thuận với Téhéran và nói : « Mẹ kiếp ! Tôi là người duy nhất bị mất tiền tối nay ! » Thế nhưng, theo một nhà ngoại giao, « nếu như ông Lavrov có cử chỉ lời nói thô bạo, nhưng ông không phải là người thô bạo. Ông sẵn sàng rút găng đọ sức, nhưng ông không hung hăng ». Rất thích trượt tuyết và mặc đồ may của Ý, ông thích thơ, nói bốn ngoại ngữ và có tiếng là một người đàn ông lịch lãm.
 
Thế nhưng, ông lại hết sức tận tụy, tôn thờ Nhà nước Nga. Từ khi được bổ nhiệm, ông đã dành hết sức lực và kinh nghiệm của mình để phục vụ ý đồ chính trị của Vladimir Putin : Tái lập ảnh hưởng của Nga trong không gian Xô Viết cũ và trên trường quốc tế. Một quan chức Pháp giải thích : « Đặc trưng ngoại giao của ông được tôi luyện trong những năm Elsin cầm quyền, thời kỳ mà chính sách đối ngoại của Nga bị gạt ra bên lề và các quan chức cảm thấy bị nhục nhã sau khi Liên Xô tan rã ».
 
Về mặt chính trị, ông Lavrov đã tự tôi luyện, ngay trong thời kỳ hỗn loạn này, khi ông làm đại diện của Nga tại Liên Hiệp Quốc. Cũng chính tại New York, ông đã trải qua hai cuộc khủng hoảng mà điện Kremlin không bao giờ nuốt trôi : Đó là cuộc khủng hoảng Irak và Kosovo. Ông đã là Ngoại trưởng khi nổ ra cuộc khủng hoảng thứ ba, liên quan đến Lybia và sự kiện này đã để lại những dấu vết không thể xóa nhòa đối với các quan chức Nga. Họ tố cáo phương Tây đã vượt ra khỏi khuôn khổ nghị quyết Liên Hiệp Quốc khi gạt bỏ Kadhafi ra khỏi bộ máy quyền lực. Bóng đen của cuộc chiến Lybia đè nặng lên hồ sơ Syria. « Các ông đã đánh lừa chúng tôi trong hồ sơ Lybia, các ông sẽ không lừa được tôi trong vấn đề Syria », ông Lavrov đã cảnh báo như vậy trong một cuộc họp mà một nhà ngoại giao có tham dự.
 
Nhờ thời kỳ làm việc tại Liên Hiệp Quốc, ông Lavrov đã có được sự hiểu biết rộng lớn về hoạt động của Hội Đồng Bảo An và có một sự khéo léo hiếm thấy của một nhà thương thuyết. Một nhà ngoại giao Châu Âu bình luận : « Ông biết hết tất cả, nhưng giống như một vụ phó hơn là một Bộ trưởng. Ông thường xuyên không nhìn xa hơn các văn bản ».
 
Là một công chức phụng sự Nhà nước, ông Serguei Lavrov đã dành 10 năm vừa qua để mang lại danh dự – một số người khác thì nói là « mất danh dự » – và sức mạnh cho chính sách đối ngoại Nga. Thái độ chống đối gần như liên tục các sáng kiến của phương Tây và « chủ nghĩa đơn phương » của Hoa Kỳ đã mang lại cho ông danh hiệu « Ngài nói không », khi so sánh với ông Andrei Gromyko, cựu Đại sứ Liên Xô ở Liên Hiệp Quốc, người nổi tiếng với biệt danh diễu cợt « Ngài Niet ».
 
Thế nhưng, kể từ khi xẩy ra cuộc khủng hoảng Ukraina, theo một số nhà ngoại giao, ông Serguei Lavrov đã mất đi một chút ngạo nghễ. Một quan chức Pháp cho biết : « Người ta thấy ông không thoải mái. Nhiều lần, ông đã khẳng định rằng ông không thể quyết định và phải hỏi ý kiến Putin. Bình thường ra, ông nắm vững chính sách đối ngoại, giờ đây ông có vẻ nhắc lại những điều đã được chuẩn bị sẵn ». Lý do, theo lời một quan chức Châu Âu, là vì « ông đã luôn luôn nói với chúng tôi rằng việc sử dụng bạo lực trong quan hệ quốc tế là không thể chấp nhận được. Ông vẫn luôn luôn bảo vệ các nguyên tắc không can thiệp và không xâm phạm biên giới. Thế mà nước của ông lại làm ngược lại ». Năm 2008, việc Nga chiếm đóng quân sự các nước cộng hòa Abkhazia và Nam Ossétia của Gruzia đã làm ông khó xử. Một cựu quan chức Gruzia nhớ lại là « ông Lavrov tỏ ra kém vững tin hơn. Người ta có cảm giác là ông bị gạt ra bên lề một chút ».
 
Nếu như ông Lavrov là hiện thân cho nền ngoại giao do điện Kremlin gọt rũa, thì ông đạt được các thành công ngoại giao cũng nhờ vào quyền phủ quyết của Nga tại Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc và do sự yếu kém của Hoa Kỳ, Châu Âu đối mặt với Matxcơva. Nếu như Talleyrand từng là một nhân vật theo tư tưởng tự do triệt để, mong muốn thúc đẩy sự cân bằng giữa các cường quốc tại Châu Âu, thì ông Lavrov lại phục vụ một dự án chính trị nhằm tái dựng, dưới một dạng khác, đế chế Liên Xô cũ, làm NATO và Liên Hiệp Châu Âu thất bại, làm Hoa Kỳ yếu đi và ở trong nước, bịt miệng tất cả những tiếng nói dân chủ và tự do. Nhưng cũng như Talleyrand bị gạt xuống phụ trách hậu cần cho một Napoléon đang trên đà chinh phục Châu Âu, ngày nay, ông Lavrov dường như đi theo một Nga Hoàng mới, mà không thể tác động được đến vị hoàng đế này, trên những con đường ngày càng phiêu lưu hơn.
 

Thứ Tư, 16 tháng 4, 2014

Người tình trong bóng tối của Tổng thống Pháp Mitterrand


Ông François Mitterrand và người tình Anne Pingeot
Ông François Mitterrand và người tình Anne Pingeot (DR)
Đức Tâm
 
Vào tháng 11/1994, sau gần 14 năm tin đồn, cả nước Pháp cuối cùng phát hiện ra gương mặt của Mazarine, con gái ngoài giá thú mà Tổng thống François Mitterand vẫn giấu kín. Giờ đây, Mazarine đã trở thành một nhà văn, vậy mẹ của cô, bà Anne Pingeot, thì thế nào ?

Hai thập niên sau khi bức ảnh đầu tiên về mối tình bí mật của ông Mitterrand được công bố, vào đầu tháng Ba 2014, một cuốn sách ra mắt độc giả Pháp, kể lại số phận của Anne Pingeot, nhan đề « La Captive de Mitterrand – Tù nhân tình yêu của Mitterrand –», của tác giả David Le Bailly.
 
Ông Mitterrand cưới bà Danielle năm 1944 và họ có hai người con trai. Thế nhưng, đến năm 1960, Thượng nghị sĩ, cựu Bộ trưởng Tư pháp Mitterrand đã bị ngã gục trước cú sét đánh tình ái của một thiếu nữ tỉnh lẻ xinh đẹp, tóc nâu, 19 tuổi, Anne Pingeot. Ông không lạ gì cô gái này vì đó là con của một cặp vợ chồng người bạn. Mặc dù kém người tình tới 27 tuổi, Anne Pingeot vẫn bị mê hoặc và rất ngưỡng mộ sự hiểu biết văn hóa uyên thâm của ông Mitterrand. Lên Paris theo học về Nghệ thuật, Anne Pingeot gặp lại Mitterrand và từ đó, họ không rời nhau nữa.
 
Vào năm 1965, khi biết chồng ngoại tình, bà Danielle Mitterrand đã đe dọa, buộc ông phải lựa chọn giữa bà và cô nhân tình. Lúc đó, ông Mitterrand đã lưỡng lự, muốn làm lại cuộc đời với Anne Pigeot. Thế nhưng, cuối cùng, bà Danielle chấp nhập mối quan hệ ngoài giá thú của chồng để không phải ly di.
 
« Ông ăn chả, bà ăn nem », đến năm 1976, bà Danielle có nhân tình là một hướng dẫn viên thể thao, tên Jean.
 
Là một chính khách có tên tuổi của đảng Xã Hội, ông Mitterrand muốn giữ hình ảnh bề ngoài là có một gia đình bình thường, trong bối cảnh ông chuẩn bị ra tranh cử Tổng thống vào năm 1981. Vợ chồng ông bà Mitterrand đã thỏa thuận với nhau : Bà Danielle không đòi ly dị nữa, đổi lại, ông Mitterrand đồng ý để cho vợ sống cùng người tình trong căn hộ riêng của ông bà, ở phố Bièvre, quận 5, Paris.
 
Về phần mình, Anne Pingeot chấp nhận mối tình éo le và sẵn sàng từ bỏ sự tự do của một cô gái ngoài 20 tuổi, để chiều theo ý muốn của người tình, bởi vì ông Mitterrand rất hay ghen : Ông không thích cô quan hệ với những bạn trai cùng lứa tuổi.
 
Là người tình của một chính khách, Anne Pingeot không từ bỏ tham vọng nghề nghiệp. Năm 1973, cô tham gia dự án lập viện bảo tàng Orsay và trở thành một trong những chuyên gia có tên tuổi.
 
Tuy nhiên, có một ham muốn mà Anne Pingeot kiên quyết không bao giờ từ bỏ : Đó là có một đứa con với ông Mitterrand và ngày 18/12/1974, cô sinh hạ một bé gái, Mazarine Marie Pingeot, tại Avignon, miền nam nước Pháp.
 
Sáu năm sau, vào ngày 10/05/1981, ông Mitterrand trúng cử Tổng thống. Anne Pingeot đã khóc và sau này, bà cho biết : « Đó là một ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời của tôi ». Bởi vì bà biết rằng, từ nay, mối tình của bà với Tổng thống Pháp trở thành một bí mật quốc gia, phải giữ kín.
 
Hai năm sau khi làm Tổng thống, vào năm 1983, ông Mitterrand mới đồng ý sống chung với Anne Pingeot để được gần gũi cô con gái Mazarine. Hai mẹ con bà Pingeot sống trong khu nhà kế cận, thuộc điện Elysée, rộng 250 mét.
 
Anne Pingeot là người có cá tính mạnh mẽ và có ảnh hưởng thực sự đối với Tổng thống Mitterrand. Được coi như một « Thứ trưởng » Văn hóa, dường như bà là người quyết định lựa chọn kiến trúc sư Ieoh Ming Pei, xây công trình kim tự tháp bằng kính ở sân điện Louvre.
 
Năm nay 71 tuổi, bà Pingeot đã về hưu và sống một cuộc đời giản dị. Người ta có thể bắt gặp bà đi xe đạp trên đường phố Paris. Kể từ khi ông Mitterrand qua đời, tháng Giêng năm 1996, hầu như bà Pigeot chưa bao giờ tới viếng mộ ông. Bà tâm niệm : Không nên làm tổn hại những kỷ niệm của quá khứ.
 
Nguồn: http://www.viet.rfi.fr